Thứ Ba, 13 tháng 5, 2014

Ca ngợi nhân dân tôi!

Thơ của Một Người Yêu Nước
I.

Có buổi nào như sáng hôm nay
Trên đất nước tôi
Những dòng người tay nắm tay qua phố
Rực một màu cờ đỏ
Đỏ như cái màu không thể đỏ hơn
Của ngàn con tim hòa cùng nhịp đập
Như biển Đông cuồn cuộn sóng căm hờn


Này đây, thưa chị thưa anh
Này đây, thưa cô thưa chú…
Những gã trí thức bạc đầu, những anh xe ôm bạc mặt
Những em sinh viên chưa một lần nói tục
Những cháu thiếu nhi chưa đến biển bao giờ
Những cựu chiến binh hai phần ba cuộc đời trận mạc
Bên những môi hồng má phấn ngây thơ…
Sao tất cả hòa cùng một khối
Sao tất cả hòa cùng giọng nói
Của tình yêu lộng lẫy dưới sao cờ

Nhân dân của tôi, máu thịt của tôi
Họ đi như đã đến
Và hát như người chiến thắng
Như ở ngoài kia, biển Đông đang dậy sóng
Nhân dân của tôi, máu thịt của tôi
Đầu đội trời, chân đạp đất
Hiên ngang đòi chủ quyền Tổ quốc!

Không xa đâu Trường Sa ơi
Nơi đó Mẹ Âu Cơ nghìn năm để lại
Khát vọng trùng dương núm ruột nối đất liền
Không xa đâu Hoàng Sa ơi
Nơi những người lính mấy trăm năm xưa tung hoành ngang dọc
Bãi cát vàng chưa phai dấu binh đao
Không xa đâu, bởi Trường Sa-Hoàng Sa là một
Trong trái tim người Việt Nam yêu nước thương nòi


Dậy mà đi, nối vòng tay lớn
Bắc, Trung, Nam anh em một nhà
Nhân dân của tôi không kể giàu nghèo, tuổi tác
Mỗi gương mặt người là một đóa hoa
Nhưng khi nắm tay nhau Nhân dân của tôi thành ngọn thác
Sức mạnh này còn hơn cả phong ba…


II.

Có buổi nào như sáng hôm nay
Nhân dân của tôi sải từng nhịp bước
Nhân dân của tôi cất cao tiếng hát

Nhân dân của tôi yêu lắm hòa bình
Nhưng không thể ngồi yên trước diều hâu, lang sói
Những toan tính đê hèn, âm mưu đen tối
Muốn biến biển Đông thành chiếc ao nhà

Nhân dân của tôi yêu lắm hòa bình
Nhưng ở đó máu cha ông từng đổ xuống
Hồn tiền nhân bay trên đầu ngọn sóng
Đất nước khi cần phải đối mặt gian lao

Yêu lắm hòa bình nhưng nếu phải chiến tranh
Nhân dân tôi sẵn sàng hy sinh tất cả
Mỗi ngọn núi, dòng sông, mỗi bông hoa, ngọn cỏ
Đều trở thành vũ khí chống xâm lăng

Yêu lắm hòa bình nhưng nếu phải chiến tranh
Mỗi người dân đều trở thành người lính
Tất cả ở trên cùng chiến tuyến
Máu xương rơi không chút sờn lòng

III

Thương lắm vô bờ con sóng biển Đông
Mẹ Tổ quốc mấy ngàn năm giang tay gìn giữ
Đất và nước tạo dáng hình xứ sở
Trường Sơn rộng dài xanh thẳm đến Trường Sa

Nơi hạt muối mặn nồng như nước mắt mẹ ta
Một thời nuôi con đánh giặc
Nơi cây đước, cây bần cũng biết cắm vào lòng đất
Giữ tấc lòng bền chặt với trùng khơi

Biển của ngàn năm, biển của ngàn đời
Nơi rồng xuống làm nên Hạ Long hùng vĩ
Những ngọc ngà Tuần Châu, những Cô Tô rạng rỡ
Cát Bà nghiêm trang, Trống Mái gợi tình
Nơi phương Nam mơ đất nước hùng cường
Nên Phú Quý mở đường ra Phú Quốc
Bãi cát vàng, bãi cát dài đơn độc
Thành Hoàng Sa, Trường Sa từ thuở Người ra

Biển của ngàn năm, biển của muôn nhà
Biển của nhân dân chân trần đạp sóng
Nên mộc mạc những Hòn Khoai, Hòn Chuối
Những Cồn Niêu, Bãi Cháy, Gò Găng
Người hái trồng để Lý Sơn thành đảo Tỏi
Người tạo lập màu xanh để đảo xa thành Cồn Cỏ
Đảo như quê hương nên Người gọi Sinh Tồn…

IV.

Có thể nào không xót xa, có thể nào quên
Những buổi sáng có trong sự thật
Nhân dân của tôi mắt sáng ngời, trong vắt
Vững niềm tin cháy bỏng ở lương tri

Thưa tất cả anh em, đồng chí
Những bạn bè, thân hữu gần xa
Trời của ta, đất của ta
Nước Việt Nam-Dân chủ-Cộng hòa
Thưa tất cả những người không quen biết
Cả những ai không máu đỏ, da vàng
Thưa bốn bể, năm châu, thưa những linh hồn yên nghỉ
Và những ai yêu chuộng hòa bình
Hãy đi cùng nhân dân tôi như đi cùng Công lý
Tay trong tay làm cuộc đồng hành

V.

Có buổi nào như sáng hôm nay
Cho tôi viết hoa tên NHÂN DÂN lên ngực
Cho tôi quỳ hôn NHÂN DÂN thắm thiết
Mãi mãi Tổ quốc này là Tổ quốc của NHÂN DÂN !

Tác giả gửi Quê Choa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét